Về với mảnh đất Quảng Châu trong nắng thu vàng rực rỡ, gió heo may nhè nhẹ, được hít hà bầu không khí trong lành lẫn trong mùi thơm lá dong , mới thấy được sự thanh bình, sâu lắng đến lạ của vùng quê Quảng Châu đang thay da đổi thịt từng ngày. Và khi đặt chân đến Quảng Châu, ngay từ đầu làng ta đã thấy thấp thoáng hình bóng cây gạo của Miếu thôn 1 và miếu xóm 8.
Theo các cụ cao niên trong làng kể rằng cây gạo ở hai ngôi miếu này có tuổi thọ đã trên 100 năm gắn liền với quá trình tu sửa ngôi miếu. Khi xưa, thời phố Hiến còn phồn thịnh, thuyền bè qua lại buôn bán tấp nập. Thuở ấy,có cỗ thuyền hàng của người Trung Quốc yểm hồn hai cô gái trôi dạt về vùng đất này, thương xót cho vong hồn hai cô, người dân đã xây hai ngôi miếu để thờ, tương truyền, hai cô gái tên là Hồng Hoa công chúa và Bạch Hoa công chúa. Và sau đó, người dân đã trồng ở mỗi ngôi miếu một cây gạo.
Thân cây gạo cao thẳng đuột, to như cột đình, tượng trưng cho cuộc đời, cho ánh mặt trời, mặt trăng và cho sự ngay thẳng. Cây gạo đứng đó bình thản, chân thực và kiên cường như một anh lính gác, định hướng, chỉ cho mọi người dễ nhận ra làng xóm của mình từ rất xa. Cành chĩa ra bốn phía như những cánh tay dũng sĩ, lá của cây gạo to xoè bằng bàn tay người lớn, màu xanh nhạt và khi lá đã già thì lại chuyển sang màu vàng. Cứ đến tháng 3 – 4 hàng năm, cây gạo ra hoa làm đỏ rực cả một khoảng trời. Người ta bảo là cây gạo thắp đèn tỏa sáng. Đến cuối tháng tư, tháng năm bông gạo bay tả tơi theo tất cả các chiều gió. Giăng đầy không gian như tuyết rơi gợi lên mái tóc bạc của các cụ già. Rồi mùa đông lạnh giá cây gạo trơ trụi những cành khẳng khiu chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông để rồi chờ mùa xuân ấm áp về là lại bật ra những chồi non tràn trề sức sống.