Trên con đường 39A từ Hưng Yên đi Thái Bình có một cây đa cổ thụ thuộc địa phận làng Phương Thông, nhân dân quanh vùng gọi là cây đa năm chân. Cây đa năm chân có từ khi nào? Không ai biết. Chỉ biết đó là dấu tích của bến sông xưa khi dòng sông Hồng còn chảy qua đây, rồi lâu dần bồi lấp và lùi xa.
Thân cây giờ đã bị tiêu tâm, chỉ còn lại lớp bìa vỏ sần sùi rất cổ quái. Rễ phụ của cây đa tạo thành năm cái chân choãi ra các phía, xuống gần đất xòe rộng tựa như các ngón chân, đứng xa trông như con khủng long khổng lồ thời tiền cổ. Cây sống được là nhờ năm rễ phụ to lớn này.
Chuyện dân gian kể rằng cuối đời nhà Mạc (1546 – 1592) do mâu thuẫn trong nội bộ hoàng tộc, các quyền thần chia bè, kết đảng sát hại lẫn nhau để tranh giành quyền lực. Tương truyền, khi đó có một nhóm người không biết thuộc đảng nào bị truy đuổi chạy đến cây đa này thì kiệt sức, một số người bị thương nặng, đến đêm thì chết. Những người còn lại ngủ thiếp đi, sáng dậy thấy chỗ bạn nằm, mối đã xông lên thành ngôi mộ lớn. Cho đó là linh thiêng, dân địa phương lập miếu thờ. Sau đó, những người còn sống chạy về mạn Thái Bình, thay họ đổi tên, lấy nghề chài lười làm kế sinh nhai. Theo lệ, hàng năm vào ngày 23 tháng Chạp lại có người từ mạn Thái Bình về đây thắp hương, khấn vái. Ngày trước có người trèo lên chặt cành đa bị ngã mù cả hai mắt. Từ đó nỗi ám ảnh về sự linh thiêng lại càng tăng gấp bội!